Dân Trí - Từ câu chuyện này, bỗng liên tưởng đến những lời dạy của các cụ xưa: “Quân pháp vô thân” và “Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày thủng ruột”.
Hai ba hôm nay, dư luận và báo chí bị cuốn vào câu chuyện ông giám đốc sở 30 tuổi mất chim.
Cái chuyện mất chim thực ra chả là gì cả đối với một người bình thường nhưng đằng này nó lại gắn với ông giám đốc trẻ, thế cho nên dư luận mới ồn ào.
Cách đây nửa năm, dư luận cũng đã từng “dậy sóng”, khi vào ngày 23-9-2015, UBND tỉnh công bố quyết định bổ nhiệm ông làm Giám đốc Sở Kế hoạch và Đầu tư. Lúc đó ông vừa tròn 30 tuổi, trở thành Giám đốc Sở trẻ nhất nước. Nhưng xét ở cái sự trẻ thì cũng chưa đáng phải ồn ào cho lắm, vì so với các bậc tiền bối, ông chưa phải là lãnh đạo trẻ nhất. Người ta bàn tán vì ông là con bí thư tỉnh ủy, người vừa mới quyết tâm làm đơn xin nghỉ trước mấy tháng vì tuổi cao để nhường ghế cho người ít hơn mình hai tuổi. Trước sự ồn ào của dư luận và báo chí về chuyện con mình được sắp xếp ngồi vào ghế nóng, ông bố đã phải lên tiếng khẳng định: Con tôi xứng đáng làm giám đốc sở! Thì không xứng đáng làm sao mà người ta dám bổ nhiệm một người trẻ tài cao đến như vậy?
Bởi cái sự nổi tiếng đã thành truyền thống ấy của gia đình mà bây giờ chuyện mất chim của ông dù “nhỏ như con thỏ” cũng khiến dư luận sốt sắng.
Nhưng điều mà mọi người khâm phục nhất chính là ở thái độ và cách hành sự của các cơ quan chức năng của tỉnh. Giám đốc sở 30 tuổi mất chim! Ổng lại là con của nguyên bí thư tỉnh. Chuyện không thể đùa, không thể bình chân như vại được! Thế là ngay lập tức, một cuộc ra quân hùng hậu, thám thính, điều nghiên, khám xét đặng mau mau đưa ra trước ánh sáng công lí những kẻ đã dám to gan sờ… dái ngựa!
Quyết liệt và nhanh gọn, cho nên chỉ 4 ngày sau, hai kẻ đạo chích là hai thanh niên đã bị tóm. Cơ quan Cảnh sát điều tra lập tức ra quyết định khởi tố bị can, bắt tạm giam 2 đối tượng. Viện Kiểm sát thì khẩn trương hoàn tất cáo trạng truy tố. Tòa án thì lo chọn ngày lành tháng tốt xét xử trong nay mai. Công lí đã được thực thi một cách nghiêm minh. An ninh khu vực nhà giám đốc trẻ đã được vãn hồi. Dân chúng trong vùng không giấu nổi niềm vui hồ hởi trước thành công rực rỡ của chuyên án.
Cuộc phá án đáng được ghi vào kỉ lục quốc gia bởi chưa bao giờ công dân mất trộm chim lại được cơ quan công quyền quan tâm và giải quyết nhanh gọn đến vậy. Giá như các vụ án tham nhũng lớn người ta cũng vào cuộc quyết liệt như thế thì chắc chắn bọn tham nhũng sẽ sợ… thon dái. Chúng sẽ chẳng còn chốn dung thân, sẽ không còn cơ hội để mà phát triển “ngày càng tinh vi” như hiện nay. Giá như các vụ án khác người ta cũng vào cuộc một cách vô tư, trong sáng như thế thì chắc chắn những công dân vô tội như Nguyễn Thanh Chấn, Huỳnh Văn Nén không phải chịu án oan cả chục năm trời.
Giá như…
Từ câu chuyện này, bỗng liên tưởng đến những lời dạy của các cụ xưa: “Quân pháp vô thân” và “Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày thủng ruột”. Lời tiền nhân, quả có bao giờ sai!