Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2016

Ổ bánh mì miễn phí và Phó Tổng thống Mỹ bán nhà

Mi An

Đất Việt - Để chữa trị bệnh ung thư cho con trai mình, ông Joe Biden Phó Tổng thống nước Mỹ đã định bán nhà. Chuyện này có tin được không?

Hôm nay tôi muốn kể cho bạn đọc 2 nghe câu chuyện cổ tích giữa đời thực, nghĩa là nó có thực hẳn hoi, song có lúc chúng ta vẫn ngỡ như là cổ tích. Đó là câu chuyện về ổ bánh mì từ thiện giữa Sài Gòn và ông Phó Tổng thống nước Mỹ tính chuyện bán nhà chữa bệnh cho con.

Mấy hôm nay, người Sài Gòn đang truyền nhau nghe câu chuyện về chiếc tủ kính chứa đầy những ổ bánh mì dành cho tất cả những ai đói lòng đặt ở vỉa hè đường Xô Viết Nghệ Tĩnh (Quận Bình Thạnh). Chiếc tủ kính sạch sẽ, chủ nhân khoét 1 lỗ vừa bàn tay người cho vào lấy, trên có dán dòng chữ: “Từ thiện- miễn phí. Mỗi người 01 ổ”.

Chủ của tủ bánh mì này là chị Lan- 50 tuổi, chị cho biết sáng sớm 7h bánh mì được đưa đến, anh bảo vệ xếp vào tủ cho mọi người đến lấy, chủ yếu là anh chị làm công việc lao động vất vả như xe ôm, nhặt ve chai, bán vé số… Có ngày 150 chiếc bánh mì đã được lấy đi, và chị Lan sẵn sàng tăng lên 200 chiếc nếu người nghèo còn có nhu cầu.

Đọc mẩu chuyện mà thấy nghẹn ngào cảm động. Vì cái tình của người Sài Gòn dành cho người nghèo, nó bình dị, giản đơn, không cầu kỳ phô trương màu mè mà khiến người ta xúc động đến rơi nước mắt.

Tôi nhớ đến nhân vật Jean Valjean trong thiêu tiểu thuyết “Những người khốn khổ” của đại văn hào Victor Hugo, người chỉ vì một mẩu bánh mì ăn cắp cho đàn cháu nhỏ khỏi đói lòng mà đang từ một người lương thiện trở thành kẻ tù tội. Có biết bao nhiêu Jean Valjean lang thang trên đường phố đông đúc của Sài Gòn hoa lệ, đã giữ được sự lương thiện cho cuộc đời mình, nhờ có tủ bánh mì của chị Lan?

Vậy đấy, một chiếc bánh mì cho người nghèo lúc họ đói lòng, có thể giữ cho một cuộc đời ở bên này lằn ranh của cái thiện, cái tử tế. Một chiếc bánh mì trao tặng đúng lúc, có thể là phép màu để giữ lại cho cuộc đời thêm một tâm hồn lương thiện. Câu chuyện vì thế mà đẹp như cổ tích.

Chuyện cổ tích thứ hai, nói ra có lẽ rất ít người tin, đó là chuyện Phó Tổng thống Mỹ Joe Biden mới đây kể lại, ông chủ Nhà Trắng Barack Obama từng đề nghị giúp đỡ ông về tài chính sau khi ông chia sẻ ý định bán nhà để chữa bệnh ung thư cho người con trai thứ 2, Beau Biden.

Câu chuyện ấy được kể trên sóng truyền hình kênh CNN hôm 11.1, ông Joe Biden kể để nói về mối quan hệ tình cảm thân thiết giữa ông với ông Obama, người từng khuyên ông đừng bán nhà và sẵn sàng giúp đỡ về tài chính để gia đình Biden vượt qua thời điểm khó khăn.

Nhưng mối quan hệ giữa hai ông Obama và Joe Biden không phải là điều khiến tôi ngạc nhiên, mà điều khiến tôi, cũng như nhiều người ngạc nhiên là về chuyện ông Joe Biden- Phó Tổng thống một đất nước hùng mạnh như Mỹ, mà phải tính đến chuyện bán nhà để chữa bệnh cho con.

Than ôi, làm đến chức Phó Tổng thống mà khi con bệnh, phải tính đến chuyện bán nhà lấy tiền chữa cho con, thì làm Phó Tổng thống làm gì, có phải không thưa quý bạn đọc?

Té ra là ông Phó Tổng thống rất nghèo. Nghe oai thế thôi nhưng ông cũng chỉ là người làm công ăn lương như chúng ta, ráo mồ hôi thì hết tiền, và nếu con gặp trọng bệnh thì phải bán cả gia sản đi mà chữa bệnh cho con chứ chẳng còn biết trông chờ vào điều gì khác.

Này, tôi có nghe nhầm không đấy thưa quý vị? Thế thì ông Phó Tổng thống kém cỏi thật. Chả như ở ta, chỉ cần làm đến quan hàng huyện thôi đã có tiền mua nhà cho con ở thủ đô hay thành phố lớn. Trần đời từ bé đến giờ tôi chưa hề nghe thấy chuyện tương tự xảy ra ở ta, làm đến chức to như thế mà phải bán nhà mới có tiền chữa bệnh cho con.

Thưa bạn đọc, đời vẫn có những câu chuyện cổ tích đẹp như thế đấy. Những ổ bánh mì đầy tình người mà người ta trao cho nhau như trao một cơ hội để giữ thêm cho đời cái thiện. Mối tình cảm đẹp đẽ giữa những người công chức ở vị trí cao nhất nước Mỹ, ông Obama bảo ông Biden đừng bán nhà, để ông cho vay tiền mà chữa bệnh cho con.

Tin hay không? Tin chứ phải không các bạn. Tin vào ổ bánh mì tình thương, tin ở những người công chức liêm chính. Họ vẫn hiện diện trong cuộc đời này, như điều tốt và lẽ phải, như mặt trời vẫn mọc mỗi sớm mai.