Thứ Tư, 21 tháng 9, 2016

RFA trả tiền để họ thực hiện... “quyền tự do ngôn luận”!

HỒNG QUANG

NDĐT - Mấy năm qua, trang tiếng Việt của RFA, VOA,… xuất hiện một số blog mà các trang mạng này dành cho một số người Việt trong hoặc ngoài nước công bố các bài viết với mục đích duy nhất là vu khống Đảng và Nhà nước Việt Nam, đồng thời truyền bá, cổ xúy các luận điệu sai trái. Tuy nhiên, theo tiết lộ của người đã từng cộng tác với RFA, thực chất đây là việc làm nhân danh tự do ngôn luận nhưng lại có hợp đồng và được RFA trả tiền!

Ngày 30-8-2015, Lê Diễn Đức - một cây bút nổi tiếng chống cộng trước đây sinh sống ở Ba Lan sau đó định cư tại Mỹ, đã viết trên facebook cá nhân dòng trạng thái (status): “Cả hàng trăm ngàn quân lính trong tay, vũ khí xềnh xàng mà còn bị bộ đội Bắc Việt đánh cho tan tành, chạy chít chết, cuối cùng phải đầu hàng, thì vài chục người đi qua rừng núi Thái-lan dựng “chiến khu” với mục đích Đông tiến, phục quốc chỉ là trò cười, ảo tưởng, chứ anh hùng cái nỗi gì. Đây đích thực là một cuộc làm chiến khu giả lừa gạt bà con hải ngoại nhẹ dạ để kiếm tiền, không hơn không kém! Niềm tin vào những anh hùng vị quốc vong thân ấy là niềm tin ngô nghê, mù quáng”. Ngay lập tức, Lê Diễn Đức đã nhận được vô số lời phê phán, chửi rủa của mấy kẻ vẫn tôn sùng “thây ma Việt Nam cộng hòa” và tổ chức khủng bố của Hoàng Cơ Minh. Cũng ngay lập tức, theo bản tin trên BBC ngày 5-9-2015 thì RFA đã “hủy hợp đồng” với Lê Diễn Đức. Trả lời phỏng vấn BBC, Lê Diễn Đức cho biết quyết định của RFA là do “bị áp lực dư luận rất nặng nề… Họ thông báo ngưng hợp đồng với tôi hôm nay và gỡ mục báo xuống”. Ngày 7-9-2015, BBC thông báo tiếp: “quản trị viên trang Facebook của RFA tiếng Việt giải thích quan điểm cá nhân của nhà báo Lê Diễn Đức không phù hợp với những tiêu chí, mục đích và nguyên tắc của hãng nên họ đã chấm dứt hợp đồng”. Về sự kiện này, trong bài "Người ngoài cuộc" nói về vụ RFA cắt hợp đồng blogger Lê Diễn Đức đã đăng trên VOA ngày 8-9-2015, có nhiều ý kiến khác nhau, trong đó một blogger cho biết để có blog riêng trên RFA phải ký hợp đồng, và ý kiến của một người tên là Dominic Pham được VOA dẫn lại có lẽ hợp lý hơn cả: “Hãy coi RFA là chủ một nhà hàng; anh Lê Diễn Đức là bồi bàn cho nhà hàng; khách hàng không hài lòng với lối phục vụ, ăn nói của người bồi bàn Lê Diễn Đức; nhà hàng bị mất khách dần đi. Nếu bạn là chủ nhà hàng, thì bạn phải làm gì?”!

Chuyện tưởng đã quên lãng thì mới đây, một năm sau khi bị RFA “hủy hợp đồng”, dỡ bỏ blog, ngày 2-9-2016 Lê Diễn Đức tiếp tục viết trên Facebook cá nhân cho biết trước đó, sau khi ký hợp đồng với RFA, mỗi năm Lê Diễn Đức “được trả khoảng 5 ngàn đôla tiền nhuận bút” và ông ta đã “kéo Tưởng Năng Tiến, Kami, Trần Đông Đức vào viết blog luôn cho RFA”. Lê Diễn Đức nhận định: “Sau thời gian tôi nghỉ viết, những điều tôi viết càng sáng tỏ tính chân thực của nó và chính vì sự chân thực ấy mà tôi phải ngưng viết cho RFA. Phải chăng, RFA sợ mếch lòng cộng đồng người Việt tại Mỹ mà không dám nhìn nhận sự thật? Bộ phim Terror in Little Saigon của Propublica trình chiếu vào đầu năm 2016, là dịp có nhiều người, nhiều nhân chứng đang sống (ngay tại Mỹ) công khai tố cáo sự lừa gạt, gian lận của Mặt trận Hoàng Cơ Minh”. Đồng thời, Lê Diễn Đức coi những kẻ đã “ném đá” ông ta là “chửi bới thô thiển, chụp mũ bừa bãi, công kích cá nhân rẻ tiền là chứng tỏ yếu kém về trình độ nhận thức, thiếu văn hóa, bất lực và cùng quẫn”!

Lướt qua danh sách những người được RFA ưu ái lập blog và dành riêng một góc trên trang mạng của RFA để đăng tải bài vở, có thể thấy từ các tên ảo đến tên tuổi thật, như Tưởng Năng Tiến, Kami, Viết từ Sài Gòn, Võ Thị Hảo, Nguyễn Vũ Bình, Tuấn Khanh, Nguyễn Tường Thụy, JB Nguyễn Hữu Vinh, Song Chi, Cánh cò, Nguyễn Anh Tuấn,… Trên VOA thì có thể thấy Lê Anh Hùng, Phạm Chí Dũng, Cao Huy Huân, Trong lòng Hà Nội - Hoàng Giang,… Đó là mấy người mà từ góc nhìn và ngòi bút đen của họ, nhiều sự kiện, vấn đề ở Việt Nam được đưa ra bình luận chỉ để xuyên tạc, hay dựa vào đó bình luận theo xu hướng vu cáo, vu khống, hoặc đưa ra giả thuyết theo thuyết âm mưu nhằm gieo rắc vào người đọc nào còn thiếu tỉnh táo, tiếp nhận mơ hồ rồi hoang mang, sa sút niềm tin từ đó bức xúc, bất bình và a dua theo họ. Và chỉ cần nhìn vào danh sách blogger của RFA có thể thấy rõ sự thật là RFA đã và đang tạo địa chỉ tập hợp một số người có hành tung xấu như thế nào. Thí dụ: sau khi Nguyễn Vũ Bình - người chịu bản án 7 năm tù về tội danh “gián điệp”, được trả tự do thì RFA nhanh nhảu phỏng vấn và về sau dung nạp Nguyễn Vũ Bình bằng cách lập cho một blog trên RFA để người này đăng bài vở; Nguyễn Đình Ngọc - tức blogger Nguyễn Ngọc Già trên blog RFA, bị Tòa án Nhân dân TP Hồ Chí Minh xét xử về tội “Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam” theo Điều 88 Bộ luật Hình sự và tuyên phạt bốn năm tù giam, ba năm quản chế, trong tài liệu cấu thành tội danh của Nguyễn Đình Ngọc có một số bài đã đăng trên RFA; Nguyễn Văn Đài - tức blogger Nguyễn Văn Đài trên blog RFA, cũng là trường hợp tương tự, gần đây Cơ quan An ninh điều tra - Bộ Công an Việt Nam, đã khởi tố bị can và tạm giam Nguyễn Văn Đài vì đã có hành vi tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam… Tóm lại, bất kỳ điều gì mấy người này công bố đều nhằm đạt mục đích bôi đen xã hội Việt Nam, xuyên tạc đường lối, chính sách đúng đắn của Đảng, Nhà nước Việt Nam; bịa đặt, đổi trắng thay đen, dựng chuyện, kết hợp với la lối, cầu cứu một số chính phủ, tổ chức quốc tế giúp đỡ, hỗ trợ… Những gì họ viết và được RFA, VOA đăng tải trên hệ thống blog của các trang mạng này thật sự đã trở thành một nguồn cung cấp bài vở cho các diễn đàn, trang mạng, blog, Facebook của các thế lực thù địch cùng một số tổ chức, cá nhân thiếu thiện chí với Việt Nam. Đồng thời trở thành “cơ sở” để một số chính phủ, tổ chức quốc tế khai thác, dựa vào đó để đưa ra một số đánh giá tùy tiện, hoặc đưa ra yêu cầu, đòi hỏi phi lý đối với Việt Nam…

Để tô vẽ cho mình, trang tiếng Việt của RFA đăng tải cái gọi là “Quy tắc đạo đức nghề nghiệp” do RFA đặt ra, trong đó khẳng định chủ trương “phổ biến tin tức chính xác, trung thực và hữu ích, không tuyên truyền, không bè phái, không đả phá một chính phủ, cá nhân hay bất kỳ quốc gia nào”. Song bài vở chính thức của RFA và bài vở trên các blog RFA dành riêng cho một số người Việt ở trong hoặc ngoài nước chưa bao giờ có một tin tức, bài vở tỏ ra thiện chí với Việt Nam, chí ít là chưa bao giờ đề cập chính xác, trung thực về những thành tựu Việt Nam đã đạt được, và dư luận thế giới đã công nhận, ca ngợi. Xưng xưng đưa ra chủ trương “không tuyên truyền, không bè phái, không đả phá một chính phủ, cá nhân hay bất kỳ quốc gia nào”, nhưng việc làm của RFA hoàn toàn trái ngược, nói cách khác, RFA có “chủ trương ngầm” đối lập với điều họ đã rêu rao. Đó là nguyên nhân lý giải tại sao khi Lê Diễn Đức đưa ra ý kiến “không phù hợp với những tiêu chí, mục đích và nguyên tắc” của RFA là lập tức bị đối xử thô bạo như hủy hợp đồng, dỡ bỏ blog. Qua sự kiện liên quan Lê Diễn Đức, RFA đã tự cho thấy đối với cơ quan truyền thông này, tự do ngôn luận chỉ là một chiêu bài để RFA nấp sau đó làm việc xằng bậy.

Năm 2012, khi vụ án xét xử Tạ Phong Tần với tội danh “tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam” theo Điều 88 Bộ luật Hình sự được tiến hành, lời khai của người này rằng “Tính đến tháng 5-2009, tôi đã viết 864 bài trên blog Công lý - Sự thật. Viết và trả lời cho các đài phát thanh BBC, RFI, RFA trên 100 bài. Cứ mỗi bài, BBC trả tôi 28 bảng Anh (khoảng 40 USD). Tổng cộng từ năm 2007 đến nay, tôi đã nhận được gần 15.000 USD từ nhiều báo, đài như vừa kể...” đã xác nhận một sự thật: tiền mới là mục đích chủ yếu của mấy kẻ tự nhận hoặc được đồng bọn gọi là “nhà dân chủ”, “nhà báo tự do”. Họ càng chửi càng nhận được nhiều tiền, như Tạ Phong Tần chẳng hạn, sau khi được đình chỉ thi hành án và đến sinh sống tại Mỹ, người này đã tự thú trên trang Facebook cá nhân: “Công nhận hồi trước mình chửi hăng máu thiệt. Bi giờ đọc lại mắc cười quá”! Với mấy người viết lách lăng nhăng trên blog, Facebook, bừa bãi trả lời phỏng vấn của BBC, RFI, RFA thì như vậy, còn với mấy người được RFA, VOA dưới danh nghĩa “tự do ngôn luận” tạo cơ hội để họ viết lách trên chính trang mạng của các cơ quan truyền thông này thì sao? Đó là câu hỏi dư luận đặt ra từ lâu và điều Lê Diễn Đức đã thừa nhận mỗi năm được RFA “trả khoảng 5 ngàn đôla tiền nhuận bút” dẫu có thể chỉ liên quan ông ta thì cũng có cơ sở để đặt câu hỏi về một số người khác rằng, chẳng lẽ họ viết lách từ nhu cầu tự thân và họ sống bằng… không khí!?

Theo Lê Diễn Đức, vì sống tại Mỹ nên số tiền 5.000 USD chỉ đủ để ông ta uống cà-phê một năm (ý tứ ngầm ẩn để RFA hiểu rằng 5.000 USD là bèo bọt?), song so số tiền này với thu nhập bình quân theo đầu người khoảng 2.300 USD một năm ở Việt Nam lại cao gấp hơn hai lần, vì thế trở thành miếng mồi hấp dẫn để một số người không công ăn việc làm nhưng tâm địa xấu xa lại lười lao động nên đã sẵn sàng bán rẻ danh dự bản thân, danh dự đất nước, để lên mấy trang mạng như RFA chửi bới kiếm sống. Rồi khi vì họ vi phạm pháp luật, bị cơ quan chức năng của Việt Nam điều tra, khởi tố vụ án thì RFA, VOA, BBC,… vội la lối vu cáo Việt Nam “vi phạm tự do ngôn luận”! Xét đến cùng họ chỉ là quân tốt thí trong ván bài mà các trang cơ quan truyền thông như RFA bày ra là: trả tiền để họ nhân danh tự do ngôn luận mà chửi bới, tới khi họ bị xét xử thì RFA lấy đó là cớ để vu cáo Việt Nam. Rốt cuộc tất cả chỉ là mưu đồ đen tối, bày trò hề giúp mấy người nhận tiền để viết lách tùy tiện lại được ca ngợi là “dấn thân vì dân chủ, đấu tranh vì tự do ngôn luận”! Vì thế, từ sự thật trước đây Bùi Kim Thành, Nguyễn Văn Hải (blogger Điếu cày), Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ,… hung hăng như thế nào, rồi sau khi đạt được mục đích định cư ở Mỹ thì hầu như vô tăm tích, liệu đã có thể nhận diện bản chất của những người đã và đang được RFA, VOA,… o bế, dung túng?