TTO - Ai cũng mong lời bộ trưởng Cao Đức Phát: "Đa số thực phẩm của chúng ta là an toàn, nhưng nhân dân không biết nên có cảm giác tất cả không an toàn...” là sự thật.
Mấy ngày này, đi du lịch qua những vùng núi phía Bắc, ngoài việc mãn nhãn với phong cảnh rừng núi sông hồ tuyệt vời, chúng tôi còn rất vui với những bữa ăn cùng dân bản trong những nhà nghỉ homestay: rau rừng, gà đồi, cá suối.
Không chỉ vì ngon, bởi những đặc sản này cũng không còn khó kiếm, mà chính là vì tạm quên đi được nỗi lo sợ nơm nớp vây bủa trong đời sống hằng ngày: thịt thấm chất tạo nạc, rau đẫm thuốc trừ sâu, quả bọc chất bảo vệ thực vật...
Thế rồi đột nhiên chúng tôi đọc được một tin vui từ bài phát biểu của Bộ trưởng Cao Đức Phát: “Đa số thực phẩm của chúng ta là an toàn, nhưng nhân dân không biết nên có cảm giác tất cả không an toàn...”.
À thì ra là do chúng ta không biết nên mới phải “sống trong sợ hãi” như thế. Tất cả chúng tôi nhìn nhau, và chợt ai đó phá lên cười: con cá 1-4 của bộ trưởng to quá!
Điều chúng tôi biết là những điều đã diễn ra hằng ngày trong nhiều năm tháng, đã được đưa lên báo chí, truyền hình: những người trồng rau dành riêng luống không phun thuốc cho nhà mình; những trang trại dành riêng chuồng heo, gà sạch cho gia đình, người quen;
Những chợ hóa chất bán đủ thứ thuốc không nguồn gốc nhưng tác dụng thần kỳ: ngọn rau dài hàng tấc trong đêm, trái cây căng tròn bóng mỡ hàng tháng, thịt cá tươi ròng từ sáng nay sang sáng mai...
Điều chúng tôi biết là con số người mắc bệnh ung thư đang tăng lên hằng ngày, đang được cảnh báo sẽ trở thành đại nạn tại Việt Nam trong vài năm nữa, đã rất nhiều người còn trẻ khỏe, tài năng phải ra đi oan uổng, trong đó có cả những người thân quen, bạn bè, đồng nghiệp của chúng tôi.
Điều chúng tôi biết là trong lúc mình cố gắng tìm mua thực phẩm ở những nguồn có thương hiệu, cam kết sạch, không ngâm tẩm với giá đắt hơn rất nhiều thực phẩm bên ngoài mà vẫn còn nơm nớp, thì vẫn còn rất nhiều bà nội trợ khác phải bấm bụng mua rau, mua thịt ngoài chợ...“mua trong sợ hãi”.
Và đúng là có rất nhiều điều người dân chúng tôi không biết. Ấy là 6.000 mẫu thực phẩm mà các cơ quan chức năng của bộ đã lấy để kiểm nghiệm là những mẫu nào, được lấy từ đâu, tỉ lệ như thế nào với mật độ xuất hiện trên thị trường?
Bao nhiêu mẫu lấy từ các chợ đầu cầu, giữa xóm mà đa số người dân chúng tôi mua bán hằng ngày? Bao nhiêu mẫu là từ chợ chiều của các cô công nhân mua vội lúc tan ca?
6.000 mẫu thực phẩm lấy trong 5 tháng có là tỉ lệ mẫu hợp lý để kết luận về thị trường thực phẩm với hàng chục ngàn chủng loại, cung cấp hàng ngàn tấn mỗi ngày cho 90 triệu người?...
Không có ai muốn ăn thực phẩm bẩn đi kèm theo mầm bệnh. Không có ai muốn sống trong sợ hãi từ cốc nước, miếng ăn. Không có ai muốn mình phải nghi ngờ từ cái lá rau đến cô hàng rau, chị bán thịt vốn rất vui vẻ, xởi lởi...
Vì vậy, chắc chắn ai cũng mong ước làm sao những điều Bộ trưởng Cao Đức Phát vừa phát biểu là sự thật, để được yên tâm, để được bình an.
Nhưng lại có quá nhiều điều đã biết và không biết, thế nên với chúng tôi, ác thay, lời bộ trưởng nói vào ngày 1-4 lại vẫn chỉ là trò đùa cá tháng tư.
Ước chi không phải thế...