TTO - Bút Bi ơi, làm ơn tư vấn giùm tui để giải quyết cái nỗi bức xúc này... Số là có một ông khách là đối tác làm ăn với tui.
Thấy ông ấy vác một túi tiền to nên tui hết sức trọng vọng, tiếp đãi chu đáo khỏi chê. Nhưng dần dà ông ấy coi chủ nhà chẳng là gì cả, ăn ở mất vệ sinh, bắt cả nhà tui nai lưng đi dọn gần chết. Giờ tui phải làm sao đây?
- Hê hê, làm sao thì ai biết làm sao. Mọi chuyện cũng do ông anh thôi. Ai biểu thấy khách vác túi tiền to là mờ cả mắt.
Nếu ông anh là một người chủ bản lĩnh, không tham tiền thì dễ quá mà: A lê hấp, xin mời khách biến khỏi nhà tui. Còn muốn ở chung với tui để làm ăn thì phải đàng hoàng, không được lộng hành. Chủ nhà mà nghiêm túc, đàng hoàng thì có khách nào dám giỡn mặt.
- Xin cảm ơn, tui nói thế thôi, chứ tui đâu có dại đến mức đó. Chẳng qua tui nêu ra câu chuyện này để hỏi một việc khác.
Đó là vì sao lại kiểm tra nước thải ở cái nhà máy khổng lồ tại miền Trung theo kiểu để khách tự lấy mẫu nước thải đưa đến cho cơ quan chức năng làm dịch vụ xét nghiệm? Kiểu này thì làm sao có kết quả trung thực được, vì đương nhiên họ phải lấy mẫu nước thải đã xử lý sạch rồi…
- Hừm, ông hỏi tui, tui biết hỏi ai. Từ bữa tới giờ đó cũng là câu hỏi lớn nhất, rằng tại sao chủ nhà lại dễ dãi đến thế?