Việt Báo - Người dân phát hoảng lên khi một Phó Viện Kiểm sát nhân dân tỉnh, từng bị phanh phui là có liên quan đến mua dâm, nay được lên giữ chức chủ tịch UBND Huyện thuộc một tỉnh ở miền Nam Việt Nam, nơi xuất thân lớn lên và trưởng thành của một vị Chủ tịch nước.* Còn có ông Đại biểu Quốc Hội kia phát biểu lên giữa nghị trường: Khi sờ đến “gáy” cán bộ quan chức nào cũng có hai ba bằng đại học… Đúng là bằng thật nhưng có học thật hay đã dùng quyền lực, tiền bạc mua lấy nó đang là nạn dịch trên đất nước này.
Người ta điếc cả tai, hoa mắt khi hay tin thời nay có những Lê Chiêu Thống, thẳng thừng ra mặt, không biết thẹn với non song như chủ tịch quốc hội Nguyễn Sinh Hùng, tiến sĩ, chạy sang Tàu cầu cứu trong đại hội đảng cộng sản Việt Nam lần thứ XII.
Theo thống kê các Tổng Giám đốc, Giám đốc, cán bộ đảng viên, nhân viên và cả giáo viên đang ồ ạt đi mua bằng. Một phong trào lạm danh bằng cấp để làm người!
Thế nhưng cái gốc bại hoại của nó - đó là hậu duệ của của thứ chủ nghĩa phô trương nhân danh này nọ để lừa bịp con người, như nhân danh giải phóng con người nhưng chỉ là sự cướp đoạt chính quyền, tài sản từ nhà cầm quyền này đến tay bạo chúa khác, song bá đạo tàn nhẫn hơn là đàng khác. Do yếu tính của nó là một sự lừa lọc nên mới nảy sinh ra những cán bộ đảng viên lừa đảo ngụy tín ngay cả chính mình, gia đình cùng xã hội.
Sẽ thật bàng hoàng khi chúng ta biết rõ những nơi làm bằng giả lại chính là những Trường Công an nhân dân, Trường bồi dưỡng chính trị hay bán cả luận án Tiến sỹ hoặc viết nhái xảy ra tại một Đại học ở Thừa Thiên Huế… cũng như biết bao trường hợp ăn cắp luận án Cao học, Tiến sỹ nhưng vì sự xấu hổ cho trí thức thời thượng hay tình cảm mà các nạn nhân bị “trí tặc” không đành đoạn kiện ra toà. Các “học giả” vô liêm sĩ dưới thời Cộng sản này vẫn hiên ngang giảng dạy tại các đại học Việt Nam mà không có tí gì hổ thẹn như không ai biết những việc đầy trí trá táo tợn này. Bao niềm tin, sự ký thác của người dân vào các sỹ phu theo truyền thống mà vai trò thật sự của tầng lớp này phải là trụ cột chống đỡ, chỗ dựa cho mọi người nay đã không còn nữa.
Sài Gòn, một thời, lại rộ lên các đường dây mua bán các loại chứng chỉ ngoại ngữ tin học. Khách hàng chính của các đường dây này là các quan tham cán bộ đảng viên, họ sẵn sàng chấp nhận trả tiền sòng phẳng theo kiểu học giả bằng thật. Đứng ra tổ chức thi dỏm lấy bằng thật, chính là Trung tâm phát triển công nghệ thông tin thuộc Hội Khuyến học Việt Nam mới là điều đáng “khai vị” cho những ai muốn tìm hiểu mặt sau của Việt Nam hiện nay với những tổ chức, những mặt trận, những phong trào do các viên chức Việt cộng thường là đã về hưu tầm cở trung ương Bộ chính trị, nay nhân danh các công thần đứng ra lập các “quốc con”, hiện nay trên đường hình thành tiến tới thành lập các tổ chức xã hội dân sự dởm, công đoàn trá hình, các đảng đối lập cuội.
Giá tiền của các loại bằng cấp giả tại Việt Nam rất rõ, những ai muốn lấy bằng chỉ cần trả đúng chi phí sẽ cho ghi danh, cũng lều cũng chõng và bây giờ là ô tô con, cũng vào phòng thi cũng nhận đề… và chỉ trong vài phút là đủ đậu. Chú ý với điều kiện phải biết đóng đủ tiền. Văn bằng do Bộ Giáo dục và Đào tạo cấp hẳn hoi từ một trường Đại học nào đó tại Hà Nội, như tại Huế ai có nhu cầu làm chứng chỉ, chỉ cần photo giấy chứng minh nhân dân và hai ảnh thẻ, sau đó gởi ra Hà Nội không quá một tháng là có bằng trên tay và nhớ là phải đóng đủ những tờ giấy bạc có hình ông Hồ; cả trung tâm có tên Đào tạo nguồn nhân lực đã tổ chức bán hàng ngàn văn bằng tại thành phố Cần Thơ. Ôi Thăng Long ngàn năm văn hiến nay lại đẻ ra những quái thai do kế hoạch hoá gia đình, học sinh tuổi mười ba mười bốn biết ngậm thuốc ngừa thai như kẹo, người phụ nữ nạo hút thai không được chăm sóc thuốc men dinh dưỡng đầy đủ mà sản sinh những quái thai về sau…
Bên cạnh đó trong một xã hội với những Trung tâm Ứng dụng Tin học có trụ sở chính tại Hà Nội đều đặt văn phòng vệ tinh khắp các tỉnh thành để rao bán văn bằng trong cách thế như vậy: mỗi lần tổ chức thi có cả ngàn thí sinh đi mua bằng, họ từ các tỉnh miền Tây như Trà Vinh, Kiên Giang, Tiền Giang, Mỹ Tho… nhất là Tây Ninh đổ về đông hơn hết như dân oan đi khiếu kiện đòi lại đất đai từ các quan tham đang mãi bận lo kiếm bằng cấp để được địa vị cao hơn hầu dễ dàng hợp thức hoá giấy tờ chiếm đoạt tài sản của dân đen.
Từ cách “học giả” đến làm thật, như trường hợp Chủ tịch Huyện Hóc Môn, ông này đúng là khoẻ thật như tên bố mẹ đặt cho là Nguyễn văn Khoẻ, đã làm chứng từ giả để cùng đồng bọn chiếm đoạt của ngân hàng đến năm ngàn cây vàng và đó chỉ là những phi vụ nho nhỏ…Câu chuyện bại lộ do mâu thuẫn bên trong, người dân mới được biết ông đảng viên chủ tịch này chưa học hết cấp hai, say mê ca hát, được nêu lên các báo vời hàm nghĩa thuộc loại xướng ca vô loài… từ một người học chưa hết lớp chín mà nay đã có bằng đại học Cử nhân kinh tế! Rồi cả bằng Cao học kinh tế với hạng xuất sắc mười điểm trên mười tuyệt đối do một đại học ở Hà Nội cấp! Nhiều hiện tượng có phải qui thành bản chất: nào các Bí thư, Chủ tịch Đồ Sơn, đến quý ngài đồng chí ở Gò Vấp, Hóc Môn..v.v.. và vân vân.
Giáo dục trong cả nước đến như Hội Khuyến học Việt Nam, nơi đáng lẽ thể hiện cái tâm với người nghèo, tấm gương sáng của cả nước về mai hậu cũng chỉ là nơi mạo danh để làm tiền qua việc bán bằng giả, tất cả từ nơi thâm sâu cũng chỉ vì miếng đỉnh chung chia nhau từ quyền lực, thứ lợi nhuận cao đã làm hoen ố bầu trời ngàn năm văn hiến có tên Thăng Long! Ôi Đông Đô… Hà Nội mến yêu nay còn đâu… niềm tin và hy vọng? Tất cả chỉ là nhân danh mà đúng hơn là ngụy danh, từ hạ tầng đến thượng tầng kiến trúc với một chính sách tuyển dụng quá lỗi thời đã tạo nên một sự khủng hoảng tinh thần trong xã hội: - Đó là sự hợp thức hoá những sai trái, biến những lề thói vô đạo đức trở nên bình thường, và lấy đó làm sự hãnh diện huênh hoang trong phát triển. Quả là một thứ định hướng, nhưng không rõ nó là hướng gì, thực chất những nhà lãnh đạo Việt Nam hiện tại, hãy thật lòng tự hỏi mình đang dẫn dân đi trên con đường nào! Nó có tên gọi nhưng để có là, định hướng XHCN là gì?
Có phải là chiêu bài của một nhà nước thật nhưng định hướng giả ..
Do không có định hướng thật sự nên môi trường đầu tư còn đâu thông thoáng, nay chắp chỗ này mai vá chỗ khác, hậu quả sau khi vào WTO vốn đầu tư nước ngoài tụt từ 90% xuống còn 40%. Hơn lúc nào hết Việt Nam có được một số trử kim lớn như hiện nay nhờ vốn ngoại tệ mua vào từ đầu tư của nước ngoài, nhất là của Việt kiều gởi về cho thân nhân. Nhưng bi thảm thay như lời ông Thủ tướng* từng tuyên bố trước báo chí: “…chúng ta đưa tiền đồng ra mua USD. Trong vòng sáu tháng chúng ta mua gần 9 tỷ USD. Nhưng điều chúng ta chưa tính được là đưa tiền ra rồi thì biện pháp rút về thế nào. Đây là nghệ thuật điều hành…Với cách dự đoán trước đây thì vòng quay của đồng tiền chậm nhưng thực tế bây giờ rất nhanh. Chúng ta đã chủ quan…” Nghĩa là thu tiền vào nằm đó vẫn chưa biết làm gì…Quả là sự ngỡ ngàng của những con người không được đào tạo nay nhờ bạo quyền không do dân bầu mà lên làm những chức vị khiến dân lãnh nạn. Họ thậm thọt chạy qua Trung Quốc nhỏ to, thoen thoắt dòm ngó, chạy sang Phương Tây với nụ cười trong cách thế không giống con nào trong số mười hai con giáp, thế rồi Trung Quốc giở quẻ cho mấy chiêu trên Trường Sa, Hoàng Sa, qua biên giới phía Bắc… khiến lại thấp thỏm, quắc mắt, ngậm miệng: giống như con rắn dữ tự cắn cái đuôi, đảng ta bán bớt đi một phần lãnh thổ miễn là tồn tại!
Vậy định hướng ở đâu? Quả là có thứ la bàn chệch hướng phát minh tại Trung Quốc chỉ mang lại lợi nhuận cho các quan tham cán bộ cộng sản, nay là tư bản đỏ, của tập đoàn thống trị từ trung ương đến địa phương. Chuyện người lãnh đạo đất nước Giao Chỉ ngày nay giống như chuyện người lái đò tại một tỉnh, thuộc miền Trung Việt Nam, theo thống kê có năm mươi lăm bến đò đang hoạt động chưa được cấp phép nhưng vẫn có hàng trăm ghe, thuyền hoạt động trong nhiều năm nay. Trong các bến đò đó chỉ có mười hai lái đò được cấp chứng chỉ chuyên môn, số còn lại chưa có chứng chỉ và chưa hẳn đã là chứng nhận thật.
Cho dù là Nhà nước tự nhiên đi nữa – L’Etat natuel - người lãnh đạo cũng được tuyển chọn theo kiểu từ dân mà đi lên qua nhân cách, sự hiểu biết và kinh nghiệm. Quý hồ trong một Nhà nước có tổ chức theo nguyên ngữ Hy Lạp: chính trị là một nghệ thuật điều khiển các thị thành, ghép từ chữ polis và têchnê, những người được đào tạo và giáo dục chứ không phải bị giáo hoá thành các công cụ tuyên truyền của những kẻ ngụy biện với lời lẽ bôi trơn như từ nguyên của nó được hiểu qua một nghĩa khác: chính trị là một sự đánh bóng, polish trong tiếng Anh, polir trong tiếng Pháp có nghĩa là đánh bóng… ở đây là bôi sơn trét phấn cho bè nhóm của mình để lừa bịp nhân dân.
Văn miếu kia về đâu với ngày nào những Tiến sỹ giấy, dù sao vẫn còn có cái danh nay dưới thời Cộng sản đầy những Tiến sỹ giả, cùng nhan nhản trên đất nước này những người già nua đã về hưu ra mở trường trung học, đại học… các Quốc Tử Giám đời mới với ý đồ tìm một chỗ ẩn thân sinh lợi, mua danh bán danh hơn là mang sứ mệnh giáo dục; Chi phí của các trường đại học công hay tư đều dựa trên nguồn học phí rất thương mại, sinh viên bị làm tiền trắng trợn về mọi mặt, điều này không dễ thấy trên thế giới với một đại học nghiêm túc. Các thầy cô giáo làm điều gian dối như ở Tây Ninh có mười ngàn giáo viên nhưng có đến vài ngàn chạy bằng cấp giả, nó khởi đi từ một cơ chế lụn bại, hỏi bao thế hệ mai sau con cháu chúng ta sẽ thành nhân như thế nào khi “khởi đầu làm sao thì thường kết thúc làm vậy”.
Không cần phải triết lý cao xa, vấn đề không phải là cải cách mà là một hệ thống chính trị mới ra đời theo sự trưng cầu ý kiến mỗi công dân dưới sự giám sát của Liên Hợp Quốc. Thật vậy: “Người dân sẽ luôn có được chính phủ mà họ đã trân trọng bầu ra”. John F. Kennedy.