(Truyện cực ngắn)
Chuyện kể rằng có ông thủ trưởng nọ một hôm xấu trời được gã trợ lý đến mách “báo cáo anh, hôm nay là ngày sinh của anh, thế mà em thấy có đứa viết trên “phây” nói xấu anh, nó bảo anh mắt vừa lác lại vừa có cái mặt không chơi được, trông… đểu đểu thế nào ấy”
Thế rồi gã cấp dưới tâng công với thủ trưởng bằng cách viết luôn cái công văn đề nghị kỷ luật cái đứa “viết bậy”.
Nhưng không biết gã có đểu hay không mà lại đem cái công văn ấy khoe cả với bọn nhà báo. Bọn này thì khỏi phải nói, chúng chộp lấy cái công văn ấy như mèo thấy mỡ. Thế là hôm sau hàng chục tờ báo, trang mạng thi nhau đăng rầm rầm rằng thì là mà ở chỗ nọ có cái ông thủ trưởng bị đứa nào xấu miệng bảo là có cái mặt không chơi được, rồi nhân đó đăng thêm những bình luận tùm lum tùm la đủ loại ý kiến, quan điểm đa chiều…
Người thì bảo dù ông thủ trưởng ấy mắt có lác hay mặt mũi không chơi được thì cũng không nên bình luận trên “phây” một cách xúc phạm như thế. Kẻ khác thì cho rằng bảo cái mặt không chơi được thì đã làm sao mà phải làm to chuyện rồi đi phạt người ta. Có người lại đặt câu hỏi cái mặt thế nào thì gọi là cái mặt không chơi được. Người khác lại đặt vấn đề thế thì có nên bầu những ông mắt lác hoặc có cái mặt không chơi được làm thủ trưởng hay không? Có kẻ còn hỏi rất … xỏ lá rằng nếu chê mà bị phạt thì bây giờ nói ngược lại là ông thủ trưởng mắt không lác và khen rằng ông có cái mặt đẹp nhỉ thì có được thưởng không? Rồi giới luật sư vào cuộc, ông này thì trích dẫn điều này khoản nọ, trang mấy, dòng thứ mấy từ dưới lên… để chứng minh rằng nếu cố tình phạt kẻ “nói xấu” kia thì dù cho ông thủ trưởng mặt có đẹp đến mấy thì chơi kiểu đó cũng là kiểu… chơi không đẹp. Kẻ khác lại dẫn những điều khác, ở trang khác để bảo việc này rất phức tạp, chưa thể kết luận ngay được đâu.
Câu chuyện cứ thế trở thành đề tài nóng sốt lan đến phạm vi cả nước, đâu đâu cũng thấy những kẻ ngứa mồm bàn ra tán vào bình phẩm đủ kiểu. Cứ đà này không khéo có thể còn được ngành xã hội nhân văn của các trường đại học khai thác cho sinh viên làm luận án tốt nghiệp hay trở thành đề tài nghiên cứu thạc sĩ, tiến sĩ cũng nên!
Nghe thiên hạ bàn tán mãi, ông thủ trưởng quá chán cái sự đời, mới ngửa mặt lên trời than rằng tiên sư bố khỉ, cái đứa nói xấu mình trên phây đã đểu, cái thằng đã đi mách đểu, lại viết công văn rồi khoe với bọn nhà báo còn đểu hơn. Còn cái bọn nhà báo rồi lũ luật sư thì… tất cả những đứa đểu phải gọi lũ chúng nó bằng… cụ! Than ôi! Đâu đâu cũng toàn một lũ đểu!
Kẻ này nghe được câu chuyện đểu trên thì chép lại ở đây để hầu bạn đọc, nhưng không khéo cũng lại bị thiên hạ xếp chung vào cùng một giuộc với cái bọn đểu kia thì đúng là… đểu thật!