LĐO - Bộ trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ (KHCN) Nguyễn Quân vừa có những phát ngôn mà báo chí gọi là “gan ruột” về những trì trệ tại chính bộ mình. Ấy là cái tệ quan liêu “bình chân như vại” khi hai đơn vị, cách nhau tầng trên - tầng dưới nhưng không ngồi được với nhau.
Rồi thì chỉ vì ghét người này, người kia mà từ chối nhận việc người đó giao “để xem nó làm gì được mình”. Đây là một trong những nguyên nhân khiến “một đề tài mà từ khi các nhà khoa học đề xuất, được các bộ, ngành gửi văn bản đề xuất cho đến khi bộ phê duyệt mà mất đến vài năm trời, có những đề tài 2 năm mới phê duyệt xong”.
Nhân viên vì không thích nhau nên “để đó”. Lãnh đạo vụ không thích nhau cũng không làm!
Nhưng khiếp nhất, và cũng thẳng nhất, là tinh thần kỷ luật được chính Bộ trưởng nhìn nhận là “rất kém”.
“8 rưỡi, 9 giờ vẫn còn rất nhiều người chưa đến cơ quan. 4 rưỡi, 5 giờ thì các đồng chí đã về. Còn trong giờ các đồng chí làm gì thì cũng… khó nói, nhiều người buổi trưa đi uống rượu say đến cả buổi chiều”.
Nghe những lời gan ruột mà thấy tội cho Bộ trưởng. Chỉ ngoại việc làm anh cờ đỏ còn đau cả đầu thì còn lấy đâu ra thời gian, tâm huyết để hoạch định chính sách cho KHCN nước nhà.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dẫu hồi 2015 Bộ Khoa học và Công nghệ (KHCN) đã ban hành quy chế phối hợp thực hiện các đề tài nghiên cứu khoa học cấp quốc gia, trong đó quy định rất rõ: Ai! làm gì! mất bao lâu!. Nhưng ngay chính Bộ trưởng Nguyễn Quân cũng nhận thấy là “có vẻ như không ai quan tâm”!
Một thủ trưởng nhân từ là điều mà cán bộ viên chức mong muốn, nhưng đó là điều dân không trông đợi.
Bởi gan ruột như thế, thẳng thắn như vậy, nhưng là đồng chí nào, nhưng là cá nhân nào thì Bộ trưởng vẫn chỉ “không tiện nêu tên”, thậm chí còn “mong các đồng chí đừng giận”. Vậy thì làm sao có thể trở thành một cú hích được!
Tự kiểm điểm liệu có thể độc lập với các biện pháp kỷ luật?
Nhân dân cảm động trước những lời thẳng thắn của ông, nhất là khi nghe ông nói. Nhưng nhân dân đang giật mình khi những căn bệnh trọng đó không phải chỉ riêng ở Bộ KHCN, nơi chính ông Quân cho rằng vẫn là “người dốt nhất trong những người kém, ngoan nhất trong những người hư!”.
Giá như Bộ trưởng gan ruột ngay từ đầu nhiệm kỳ! Giá như kèm theo gan ruột là một cây gậy! thì có lẽ, ông đã chẳng phải lo nỗi lo “không ai biết có Bộ KHCN”, không phải chấp nhận một thực tế ngân sách nhà nước cho KHCN ít nhưng vô số nơi không tiêu hết tiền!